Ao, vườn và lối vào nhà ông Trần Văn Rạng um tùm cỏ mọc.
Tôi gọi váng một hồi, thì thấy người đàn ông dáng đi khật khừ, khuôn mặt không lộ vẻ biểu cảm, bàn tay ‘búp măng’ với những móng tai dài đuột, cầm con dao đi ra từ phía sau nhà. Anh xưng là Trần Quốc Việt, con của ông Trần Văn Rạng mà nhắc đến tên cả xứ này cũng biết, và ai cũng dựng tóc gáy hãi hùng.
Dường như đã quá quen thuộc với việc tiếp khách lạ, nên anh Việt chẳng nói chẳng rằng, đi vào trong nhà cất dao, rót cốc nước lọc, để trước mặt khách.
Quan sát trong nhà, chẳng thấy có gì giá trị, ngoài chiếc tivi cổ lỗ sĩ để trên chiếc ghế gỗ ở góc nhà. Bộ bàn ghế tiếp cách cũng thuộc hàng “đồ cổ”, thanh ngang cái mất cái còn, ngồi phải nghếch một một bên kẻo mông lọt xuống.
Anh Trần Quốc Việt đã trở về ngôi nhà kinh dị để đối diện với sự sợ hãi.
“Chắc cậu lại là nhà tâm linh hở? Gớm, từ hôm về nhà đến nay có đến mấy chục đoàn tâm linh đến bắt ma trừ tà. Có ông tên Long ở Hà Nội nửa đêm kéo cả đoàn người toàn đệ tử gái xuống,
phóng chưởng phi tiêu gớm lắm, chả khác gì con khỉ. Phóng chưởng giết ma xong, mấy đứa con gái nhảy chồm chồm ôm nhau hò reo đã diệt quỷ. Gớm, có mà diệt vào mắt. Nhìn ngứa mắt chỉ muốn đuổi cổ hết, nhưng rồi kệ thôi, vì họ làm việc của họ, chả ảnh hưởng gì đến mình. Tốn mấy chai rượu sếch thôi” – anh Việt nhấp ngụm nước rồi thủng thẳng kể.
Tôi hỏi: “Giọng anh nói có vẻ thiếu hơi trầm trọng. Chắc là phổi có vấn đề”. Ông Việt bảo: “Vấn đề gì nữa chứ, sắp toi cái mạng giẻ rách này rồi. Hôm nọ đi chụp, bác sĩ bảo phổi trắng hết rồi. Tôi
cũng mặc kệ, chết sớm đi cho xong chuyện. Bị lao phổi mấy năm rồi. Bác sĩ bảo chỉ sống được 3 tháng, thế mà sống đến 10 cái 3 tháng rồi vẫn không chịu chết cho. Đời đúng là khốn nạn.
Người lành, người khỏe, trẻ con, thì ‘nó’ bắt đi, còn cái thằng bệnh hoạn này thì nó cứ để cho sống để trêu ngươi, để hành…”.