Bố vợ ở cùng tôi 20 năm nay nhưng chẳng góp 1 đồng nào lại còn khó chiều, tôi chỉ mong nhanh đến ngày ‘tố-ng’ ông vào viện dưỡng lão

1
2.5/5 - (8 bình chọn)

Bố vợ đã sống ở nhà tôi suốt 20 năm mà chưa bao giờ nói chuyện tiền nong. Sau khi ông qua đời, có hai người lạ đến khiến cả gia đình sốc nặng.

Bố vợ sống cùng hơn 20 năm

Tôi là Lý Đinh 45 tuổi, và vơ tôi là Giang Vỹ, một giáo viên trung học bình thường. Cuộc đời chúng tôi như dòng nước dài, êm đềm và ổn định. Điều bất thường duy nhất trong gia đình chúng tôi là bố vợ tôi, ông Giang, đã sống với vợ chồng tôi kể từ khi chúng tôi kết hôn. Năm nay ông đã 89 tuổi.

 

Trước khi nghỉ hưu, bố vợ là một giáo sư đại học với kiến thức vô tận và tính cách nghiêm khắc. Trong những năm cuối đời, do sớm ly thân với vợ cũ và vì Giang Vỹ là con gái duy nhất nên ông đã chung sống luôn cùng vợ chồng tôi. Trong hai mươi năm, bố không 1 lần nói chuyện tài chính hay chia sẻ tiền chi tiêu trong nhà, mặc dù vợ chồng tôi cũng có lúc khó khăn, thỉnh thoảng thì thầm với nhau nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện tiền nong với bố. Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng địa vị trong gia đình của ông.

 

photo-1726477311911

 

Sinh thời, cuộc sống hàng ngày của bố vợ vô cùng đơn giản, ngoài việc mê sách và đi dạo, chẳng có gì khác. Dù mối quan hệ của tôi với bố vợ không thân thiết nhưng chúng tôi vẫn có thể coi là hòa hợp.

Cứ thế, gia đình tôi chung sống cùng nhau mấy chục năm trời. Mùa hè vừa qua, bố vợ tôi tuổi già, sức yêu nên đã không thể cưỡng lại được thời gian. Bố ra đi thanh thản trong một đêm hè yên ả.

 

Sau sự ra đi của bố, vợ chồng tôi cân nhắc việc sửa sang lại ngôi nhà của mình, thậm chí còn có ý định chuyển đến một nơi ở nhỏ hơn để bắt đầu cuộc sống mới cho gia đình nhỏ.

Tuy nhiên, mọi chuyện không thể đoán trước được sau khi bố vợ qua đời, một điều bất ngờ đã xảy ra.

 

Bản di chúc được giấu kín

Ngay sau đám tang, hai luật sư, những người đại diện hợp pháp cho bố vợ tôi khi còn sống, đã đến thăm gia đình và mang theo di chúc. Đây thực sự là điều bất ngờ đối với chúng tôi.

 

Luật sư trịnh trọng mở tập tài liệu dày cộm và công bố bản di chúc, tiết lộ khối tài sản bí mật của bố vợ tôi trong suốt cuộc đời: tiền tiết kiệm, đầu tư, bất động sản, sách quý và tác phẩm nghệ thuật, tổng trị giá hơn 5 triệu USD (khoảng 123 tỷ đồng). Điều này hoàn toàn không phù hợp với lối sống giản dị của ông cụ khi còn sống.

photo-1726477358070

 

Điều khiến chúng tôi sốc hơn nữa là nội dung của di chúc. Ông cả đã tặng phần lớn tài sản của mình cho các trường đại học và tổ chức từ thiện để hỗ trợ giáo dục và học bổng. Về phần vợ chồng tôi, ông cụ dành phần thừa kế 1/5 số tài sản.

 

Nghe xong bản di chúc, trong lòng vợ chồng tôi có những cảm xúc lẫn lộn, vô cùng ngưỡng mộ tấm lòng rộng lượng và tầm nhìn của bố vợ nhưng cũng có cảm giác mất mát khó tả. Quan tâm, chăm sóc bố suốt mấy chục năm qua, chúng tôi chưa bao giờ mong được sự đáp lại, nhưng giờ đây bản di chúc bất ngờ mang tới món quà cuối cùng của bố.

 

Sau khi luật sư rời đi, gia đình tôi rơi vào im lặng. Chúng tôi hồi tưởng về quá khứ và cảm thấy bối rối về tương lai. Vợ tôi đang ở trước giá sách, vuốt ve những cuốn sách mà ông cụ để lại, như thể đang tìm kiếm câu trả lời.

 

“Chúng ta đã thực sự hiểu được cha mình chưa?”, trong lời nói của Giang Vỹ đầy bối rối và buồn bã.

Khi phân loại các kỷ vật bố để lại, chúng tôi tìm thấy một cuốn nhật ký ghi lại những suy nghĩ, cảm xúc của ông. Ông viết rằng ông hiến tặng tài sản của mình vì niềm tin vào giáo dục; di sản mà ông để lại là sự thể hiện tình yêu thương của ông dành cho chúng tôi.

 

Cuối cùng chúng tôi cũng hiểu được ý định của bố, đó không chỉ là một lời cảm ơn mà còn là một lời chúc phúc cho tương lai của chúng tôi. Ông muốn chúng ta dùng tiền để thực hiện ước mơ của mình và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Chúng tôi quyết định sử dụng tài sản thừa kế này để đi du lịch vòng quanh thế giới và thực hiện tâm nguyện bấy lâu nay. Trong suốt cuộc hành trình, chúng tôi cảm nhận được sự ảnh hưởng từ triết lý và những mục tiêu theo đuổi của ông cụ, xem xét lại cuộc sống và tìm kiếm một cuộc sống có ý nghĩa hơn cho chính mình.

Sau chuyến đi, chúng tôi dùng số tài sản thừa kế còn lại để tiếp tục truyền lại tinh thần của cụ, gây quỹ giáo dục và phục vụ cộng đồng. Dù bố vợ đã ra đi nhưng tinh thần của ông vẫn còn mãi trong trái tim chúng tôi. Bố đã dạy chúng tôi cách yêu và cách sống. Chúng tôi tự hào là gia đình của ông.